Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015
vấn đề dạy nghề trên địa bàn tỉnh - thực trạng và giải pháp
Luật Dạy nghề ra đời và có hiệu lực từ ngày 01/6/2007 đã đánh dấu một bước phát triển mới của hoạt động dạy nghề. Từ đó, hệ thống các trường cao đẳng nghề, trung cấp nghề, các cơ sở dạy nghề cũng được hình thành ở hầu khắp các địa phương và khai triển nhiệm vụ dạy nghề với nhiều cấp trình độ đã góp phần đáp ứng nhu cầu đào tạo nhân công có chất lượng.Tin tức : Tham gia trường dạy nghề chăm sóc da ở đâu và bạn đã tìm thấy địa chỉ học chăm sóc da chuyên nghiệp chưa ?
hiện, toàn tỉnh Lâm Đồng có 56 cơ sở dạy nghề, tăng 21 cơ sở so với năm 2008, trong đó có 23 cơ sở công lập và 33 cơ sở dân lập (02 Trường cao đẳng nghề; 02 Trường trung cấp nghề; 20 Trung tâm dạy nghề; 17 doanh nghiệp, cơ sở sinh sản kinh doanh đăng ký hoạt động dạy nghề; 09 cơ sở giáo dục đăng ký hoạt động dạy nghề và 06 trọng điểm nông nghiệp huyện, thành phố). Các cơ sở dạy nghề đăng kí đào tạo tổng cộng 66 nghề với qui mô đào tạo vào khoảng 36 ngàn học viên mỗi năm, trong đó có 02 nghề đào tạo trình độ cao đẳng, 27 nghề đào tạo trình độ trung cấp và 63 nghề đào tạo trình độ sơ cấp nghề hoặc dạy nghề thẳng tắp.
Xem thêm : Bạn đã tìm thấy địa chỉ dạy chăm sóc da chuyên nghiệp
Từ năm 2010 đến hết năm 2012, các cơ sở dạy nghề trên toàn tỉnh đã đào tạo được 51.460 học viên, bằng 2,4 lần so với 03 năm trước. Riêng đào tạo nghề cho lao động nông thôn đã có 19.454 học viên tốt nghiệp/20.262 học viên tham gia các lớp học nghề; trong đó, đồng bào dân tộc thiểu số, người thuộc hộ nghèo, người ở các xã nghèo, thôn nghèo, người khuyết tật, đối tượng chính sách chiếm 50,2%.
Tuy nhiên, thực tế cho thấy hoạt động dạy nghề trên địa bàn tỉnh bây giờ vẫn còn nhiều bất cập cần quan hoài.
Thứ nhất, các cơ sở dạy nghề trên địa bàn tỉnh do nhà nước đầu tư với kinh phí rất lớn nhưng còn nhiều bất cập về quy mô, mua sắm trang thiết bị theo ngành nghề đào tạo hoặc sắp đặt chưa thật hợp lý như Trường Trung cấp nghề Bảo Lộc và trọng điểm dạy nghề Bảo Lâm ở 02 địa phương có vị trí gần nhau dẫn đến hoạt động sẽ kém hiệu quả. Một địa phương có quá nhiều cơ sở dạy nghề được quản lý bởi nhiều ngành khác nhau (trọng tâm dạy nghề thuộc Sở LĐ-TBXH, trọng tâm Hướng nghiệp dạy nghề thuộc Sở Giáo dục - Đào tạo và Trung tâm Nông nghiệp thuộc Sở Nông nghiệp và PTNT) nên dễ chồng chéo trong công tác quản lý quốc gia và trùng lắp ngành nghề đào tạo, dẫn đến tỷ lệ chiêu sinh hàng năm của các cơ sở dạy nghề đạt thấp (khoảng 15 - 20% khả năng đào tạo). Việc đầu tư cơ sở vật chất không hạp với thực trạng, mô hình đào tạo nên không khai hoang hết công năng của trang thiết bị hiện có.
Thứ hai, nhân lực đào tạo nghề còn thiếu và yếu, hồ hết các cơ sở dạy nghề (kể cả trong và ngoài công lập) thiếu hàng ngũ cha cơ hữu, một số cơ sở cán bộ quản lý kiêm luôn càn dạy nghề hoặc có cơ sở chỉ được giao biên chế quản lý (Trung tâm Dạy nghề và tương trợ dân cày tỉnh, trọng tâm dạy nghề Đam Rông chỉ có từ 3 - 5 biên chế); do đó, đay đả dạy nghề chủ yếu là thỉnh giảng, hiệp đồng với các trọng điểm khuyến nông, Trung tâm nông nghiệp, các trường nghề, các nghệ nhân… giáo trình giảng dạy không bảo đảm, bây giờ mới chỉ đáp ứng 50% yêu cầu đề ra. Nội dung, chương trình đào tạo nghề nói chung và cho lao động nông thôn nói riêng vẫn còn một số bất cập và chưa đảm bảo theo đề nghị thực tại. Một số chương trình giảng dạy kéo dài không cần thiết, còn nặng về lý thuyết, thiếu thực hiện thực tiễn, đã dẫn đến hoang kinh phí mà hiệu quả đào tạo không cao.
Không có nhận xét nào
:
Đăng nhận xét
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
